Saturday, June 3, 2017

Chuyện vượt biển

Chuyện vượt biển

        Thuyền Nhơn-ÁI
  Thuyền tách bến bắt đầu ra biển.
  Trong chuyến đi mạo hiểm vô vàn.
  Đương lướt sóng trong cơn biển động.
  Gió rù rì reo rú bên tai.
  Thuyền vẩn cứ  nhịp nhàng tiến tới.
  Không ngại ngùng trong sự lo âu.
  Chí vẩn vững vượt qua khó nhọc.
  Chẳng nản lòng gắng  sức vượt qua.

   Bảo sắp đến sóng cao thấy rõ.
   Gió càng to sóng cuộn chập chùng.
   Thuyền trong thế đương giao động mạnh.
   Như chậm dần trên đường tiến tới.
   Bổng nghe tiếng có người té biển.
   Thuyền trở nên giây phút bàng hoàng.
   Quay đầu lại mong tìm kẽ rớt.
   Người trên thuyền buộc miệng la to.
   Số chết biển, không cần cứu nó.
   Nguy hiểm qúa,muốn chết cả sao?
   Thuyền bỏ mặc vẩn theo ý định.
   Đánh một vòng ngược về hướng gió.
   Bọc phía trên của người rớt biển.
   Bơi gần kề thả phao cấp cứu.
   Người rớt biển kịp bắt được phao.
   Được vớt lên cùng thuỳền thẳng tiến.

   Trong đêm đó sóng gió càng mạnh.
   Bảo thật tình đã đến với thuyền.
   Thuyền không thể tự mình theo hướng.
   Đành bập-bềnh theo sóng gió trôi.
   Nhưng vẩn giữ thăng bằng chống chọi.
   Tay lái kia giữ vững thân thuyền.
   Cứ như thế lênh đênh theo sóng.
   Đến sau cùng qua được cơn bảo.
 
   Sau trận bảo thuyền đà hư máy.
   Trên thân thuyền phòng lái bở hư.
   Lấy pon-sô làm bườm thay máy.
   Nhờ sức gió thổi đẩy thuyền đi.
   Thuyền nhờ thế lướt đi như gió.
   Mười một ngày đêm thuyền không nghĩ.
   Rốt sau cùng thuyền cập bến bờ.
   Thuyền yên lòng một giấc thảnh thơi.
 
   Qua hai ngày đánh giấc trên bờ.
   Khi tỉnh dậy thấy người rớt biển.
   Bên cạnh thuyền những câu bặp bẹ.
   Như có ý nói lời cảm tạ.*
   Thuyền chỉ nhìn anh đầy xúc động.
   Cùng nói lên những lời an-ủi.
   Anh được sống thì thuyền mới sống.
   Anh đi rồi thuyền cũng theo anh.
   Ở đời này chỉ cần nhơn-ái.
   Đạo với đời thường phải gắn liền.
   Sự nhiệm mầu ở chổ chân tình.
   Nên may mắn đưa thuyền thoát nạn.
 
    Được-Lời (LKC).Ngày 06/03/2012 
   *Anh không còn nhớ gì cả và luôn luôn 
     nhắc lại câu:
     "Má tao gởi 2 lố thuốc Ruby cho mày đó, 
     giữ mà hút nhen" vài tuần sau anh mới 
     trở lại bình thường.

                   Duyên thuyền
    Nhận tin bạn qua chiếc thuyền tôi.
    Được may mắn là niềm hạnh-phúc.
    Nghe bạn kể chuyện thuyền của bạn.
    Đã đến Phi không kề cập bến.
    Thuyền lâm nạn cách bờ chẳng xa.
    Nên mọi người cùng nhau bơi đáp.
    Chuyện hải-hùng nên đáng ghi lòng.
    Thật mến phục kính cẩn nghiên mình.
 
    Có nghị lực và đầy s
 sống.
    Nên chuyện đời mọi việc hạnh thông.
    Tin bạn khỏe lòng tôi trìu mến.
    Chúc bạn hiền hạnh-phúc đời này.
    Cho con cháu và cả gia-đình.
    Cho cuộc sống ngày thêm bền vững .
    Chuyện của thuyền nhiều không thể kể.
    Nhắc lại rồi chỉ nhớ chuyện xưa.
 
    Chuyện ngày nào chỉ toàn mộng đẹp.
    Nói vui cườì dáng vẽ hồn nhiên.
    Để nó qua tựa như gío thổi.
    Như mây kia lơ lững từng trời.
    Tạo cảnh đời đẹp tựa chiêm bao.
    Không vấn vươn bởi vòng tục lụy.
    Nên để lòng đến đấng từ bi.
    Là duyên-phận của đời nhân-ái.
    Được-Lời (LKC).Ngày 15/04/2012

                 Hè nhớ
     Năm nay vào mùa hạ.
     Trời chẳng nóng là bao.
     Không như những năm trước.
     Nắng khô cả cánh đồng.
     Đôi khi thành hỏa hoạn.
     Đốt cháy cả rừng xanh.
 
     Trước khi vào mùa hạ.
     Sao có nhiều chuyện lạ.
     Bầu trời không nắng mấy.
     Nóng cao vùng ven biển.
     Lắm nơi thành trận lốc.
     Mang đến trận mưa to.
 
     Cũng như những mùa hạ.
     Trong cái mùa lặng lẽ.
     Trời hực nóng chang chang.
     Ray rức cả tâm hồn.
     Khó lòng trong nóng nực.
     Chực nhớ đến người yêu.
 
     Vào những ngày mùa hạ.
     Tôi cùng nàng đi phố.
     Để mua sắm chút đồ.
     Chút việc để nàng vui.
     Đôi khi nàng cười mĩm.
     Rồi khẻ nói yêu tôi.
 
     Tôi như thấy nàng vui.
     Mổi khi cùng đi biển.
     Vào dịp lễ cuối tuần.
     Của tháng 5 nóng bức.
     Để hóng gió đại-dương.
     Bãi biển Gal-ves-ton.
 
     Nhớ về biển Nha-Trang.
     Chúng tôi cùng dạo biển.
     Mỗi dịp nghỉ cuối tuần.
     Trên bãi cát trắng dài.
     Cùng nắm tay trìu mến.
     Lặng lẽ từng bước đi.
 
     Mùa hạ ngồi kề biển.
     Trông thấy nàng vẩn vơ.
     Tôi hỏi có chuyện gì?
     Nàng lắc đầu không nói.
     Tôi hiểu nàng đang nghỉ.
     Chuyện vượt biển năm xưa.
 
     Tôi như nhớ nàng nhiều.
     Trong những ngày còn lại.
     Cùng căn nhà trống vắng.
     Không còn dáng người xưa.
     Tôi chợt thấy mình là.
     Người khách còn sót lại.
     Được-Lời (LKC).Ngày 12/5/2012

                     Cảnh thu
     Thu đã đến trời như đà mát dịu.
     Nóng  bớt đi không như những ngày hè.
     Ngày trở mát sau buổi chiều nắng mất.
     Đêm trở về lành lạnh rét tâm hồn.
     Trong cảnh vắng đêm dài đầy cô tịch.
     Chuyện năm xưa man mát lại bay về.
     Cùng vớt lá từ trên cành rơi xuống.
     Như đùa vui điếm lá được bao nhiêu.
 
     Thu là thế bao nổi niềm tưởng nhớ.
     Từng lá rơi gợi lại bóng người về.
     Lá thu vàng lấp lánh phủ trời xanh.
     Khi nắng chiều sắp chen vào đêm tối.
     Gío nhẹ thổi đở đưa ngàn lá rụng.
     Dìu từng chiếc đáp xuống bãi yên lành.  
     Trong cảnh thu bao năm hề có đổi 
     Nhớ lại ngày cùng nhặc lá thu rơi. 

     Lá vàng rơi tơi tả phủ sân nhà.
     Em lượn bước trên muôn ngàn lá rụng
     Nói cười vui bao mơ ước sau này.
     Giấc mộng vàng như tiển bước em đi.
     Nhẹ nhàn lướt trong cảnh buồn thu đến.
     Vẻ thướt tha như nhạc khúc tình sầu.
     Lòng tơi tả anh triền miên thao thức.
     Mộng đêm dài chợt nhớ cảnh thu xưa.
     Được-Lới (LKC).Ngày 07/09/2012

                  Lững lờ gió mây
     Ngày tháng đó sao trông chừng bẻn lẻn.
     Hững hờ đi chẳng ngoảnh mặt quay nhìn.
     Như bỏ mặc qúa khứ ở sau lưng.
     Không luyến tiếc không một lời nhắc nhở.
     Nay lại thốt ra những lời niềm nở.
     Tỏ lòng thương trong cảnh sống bần cùng.
     Lời oán trách sao tình đen bạc thế.
     Mặt ngậm ngùi trong dáng vẽ đau thương.
 
     Như muốn khóc cho cuộc đời khó nhọc.
     Cảnh lầm than trong cuộc sống hững hờ.
     Với mọi người vẩn không đủ cơm no.
     Không áo chăn cho cuộc đời ấm cúng
     Than ôi sao cuộc đời ưa ghẹo thế.
     Tấm lòng thành nay thật khó đo lường.
     Người thế sự luôn luôn là thế ấy.
     Nổi buồn vui chẳng rỏ biết bao giờ.
     Được-Lời (LKC).Ngày 25/10/2012

No comments:

Post a Comment