Saturday, June 3, 2017

C"est la vie

           C"est la vie


              Thói Đời
 Buồn cho chuyện cảnh đời nay.
 Miệng thì nói tốt lòng đầy dối dang.
 Lời ra tình ý chứa chan.
 Lòng thì nham hiểm sài lang chẳng bằng.
 Cả đời tỏ vẻ thầy tăng.
 Nói năng khuôn phép cố giằng từ bi.
 Thật ra là kẻ gan lì.
 Hại đời không ngớt tình chi với người.
         Ngày 27-05-2012

        Tình thời loạn:
  (Người trong cảnh Người)
 Đường dài trắc trở chông gai.
 Sông ngăn núi cách thật dài khó đi.
 Đọ lòng sức chẳng mấy khi.
 Anh hùng phỉ sức góp thi đất trời.
 Bấy lâu dân ước trong đời.
 Minh quân tái thế kịp thời giải nguy.
 Ngọ kia thân giáp mang chùy.*
 Hiên ngang Phù-Đổng thân tùy quốc dân.*
 
 Lúc bình đâu có được cần.
 Tốn công phí sức bao lần bỏ công.
 Một lòng thề với non sông.
 Diệt bè lũ cáo hết mong tháo lồng.
 Đất thiêng vội đáp dân trông.
 Giúp dân diệt cộng chống càn ngoại xâm.
 Để cho đất nước chắc cầm.
 Lùng bày qủy Đỏ nhận lầm bấy lâu.
 
 Dân ta nhắc nhở lòng sâu.
 Qủy trong lũ qủy cần cầu diệt tiêu.
 Quyết lòng thề chỉ bấy nhiêu.
 Diệt loài nham hiểm trắc trêu hại người.
 Cộng kia phải bỏ tính lười.
 "Của" dân phải trả kịp thời giữ thân.
 Không thì hết chổ nương chân.
 Cả ngay bọn qủy vô thần Bắc phương.
 
 Đầu năm một bốn là gương.
 Chiếu ra bọn qủy ẩn nương hại đời.
 Đến nay chúng đã hết lời.
 Bày trò ma qủy rũ rời hại dân.
 Qua Mùi chúng phải mất thân.*
 Bị dê chão ngược 2 chân đá rình.*
 Chúng chui lúc nhúc nguyên hình.
 Một bầy cáo xạ lặn mình chồn chui.
 
 Ghi chú:
 *Sấm Trạng-Trình:
 Đầu can võ tướng ra binh.(2014)
 Ất là trăm họ thái bình âu ca.(2015)
 Mã đề dương cước anh hùng tận.(2014-2015)
 Thân dâu niên lai kiến thái bình.(2016-2017)
      Được-Lời (LKC) Ngày 1-1-2014
 
            Thức tỉnh
  Trong khoảng khắc đời như đà đổi hẳn.
  Cuộc tình này thay đổi chỉ gang tay.
  Chỉ thoáng qua tiêu hết mộng ban đầu.
  Đời là thế tình người trông đạm bạc.
  Kẻ thức tỉnh  mau kịp thời giúp nước.
  Người vô tri không khỏi bị răng rày.
  Mau trở về bên cạnh với nhân dân.
  Cùng chung sức vức thây loài qủy đỏ.
.
              Tình người
  Ta đây đánh mất Sài-gòn.
  Phố này đã khác không còn như xưa.
  Máy ai được biết thấu chưa.
  Cảnh tình đổi khác khó thưa cạn lời.
  Chẳng qua cũng tại ý trời.
  Oán chi dân Việt lại mời Chí-Minh.
  Họ Hồ mặt lại khỉnh khinh.
  Con dân không ngó mắt rình láo lia.
  Coi xem có món gì chia.
  Hầu thu cho hết thụn hia mang về.
  Đem về xứ Bắc thảm thê.
  Bao năm chiến đấu lê thê nảo nề.
  Cho dân thấy cảnh Nam về.
  Trong Nam sung túc gây mê cháu Hồ.
  Hồ rày vẻ mặt mưu mô.
  Sài-Gòn hạ xuống thay Hồ-chí-Minh.
 
  Phố nay hơi vẻ rung rinh.
  Như tình ông đã vang rình khắp nơi.
  Không đâu chẳng biết ông chơi.
  Thay tình như đổi áo bơi tắm hồ.
  Ôi thôi trông rất loạn đồ.
  Thế mà có kẻ gọi Hồ là vua.
  Bày trò trổ chuyện a dua.
  Đem tình ông kể thiệt thua lắm điều.
  Tình vì chính trị hẩm hiu.
  Nên đem đất nước phiêu lưu với đời
  Lâm-ly thấm-thiết qúa trời.
  Động lòng cháu Bác hiến mời yên thân.
  Cho nên cháu Bác là chân.
  Lang truyền khắp xứ cháu cần Bác yêu.
  Đâu ngờ Bác lại trớ triu.
  Lấy con cháu Bác làm điều mây mưa.
 
  Ông rằng tuy đã mà chưa.
  Còn nhiều hơn nữa có thừa duyên trao.
  Tình đâu có khó là bao.
  Chỉ ra tay chút cháu nhào tới mau.
  Tình là cái nắm tay nhau.
  Tay trong cái đó,tay nhầu cái kia.
  Ôi thôi chuyện nhảm trang bìa.
  Chỉ tình trai gái, không lìa bản thân.
  Cho nên vào tết mậu-thân.
  Lệnh Hồ được giết nhân dân Huế thành.
  Thảm thương cảnh chết dân lành.
  Người thì chôn sống kẻ thân tan tành.
  Sót thương tình cảnh gian manh.
  Bọn Hồ trên núi về thành hại dân.
  Chiến công hiển hách đem cân.
  Hồ khoe Hồ vẩn thương thân dân hèn.
 
  Hồ cười tủm tỉm rồi khen.
  Cháu ngoan của Bác được phen anh hùng.
  Hồ đâu có biết Hồ khùng.
  Đang làm khũng bố toàn vùng Việt-Nam.
  Bởi sau khi chiếm Miền Nam.
  Hồ ra quyết sách đành cam giết lầm.
  Thúc thêm cán bộ làm nhầm.
  Miển sao khốn đốn chắc cầm dân Nam.
  Bắt dân câm nín đành cam.
  Không nghe cũng phải buột làm chẳng tha.
  Biết tay Bác-Cáo đại ca.
  Hồ-chí-Minh thị là cha bọn trùm.
  La-Đin cũng phải biết khum.
  Tôn Hồ sư phụ lên khung bậc thầy.
  Thầy đà khũng bố bao chày.
  Từ khi đất nước có ngày chia đôi.
 
  Bom mìn gài khắp chẳng thôi.
  Phòng trà đường sắt rõ trông tháng ngày.
  Chiến công là thế này đây.
  Nên tên được đặt để thay Sai-gòn.
  Biểu dương cộng-sản là ngon.
  Không ngờ dân thấy là con thằng Tàu.
  Đến nay bọn Cáo đã giàu.
  Làm dân càng rõ chúng trâu chẳng bằng.
  Tay sai trông thấy rõ chăng ?
  Sao con cháu Bác cứ rằng Bác khôn.
  Có hay Bác mãi lòn trôn.
  Chủ kia đã bắt Chồn lùi bỏ thân.
  Tên trùm khũng bố nhân dân.
  Phải đem Cáo xuống gắn dâng Sài-Gòn.
       Được-Lời (LKC) Ngày 11-04-2013
 
            Tình đời (Đói-1945)
  Sau thế chiến thứ hai chấm dứt.
  Ở Việt-Nam người Nhật đầu hàng.
  Bắc thì do người Tàu giải giới.
  Trong Nam thì người Anh tiếp thu.
  Hòa -bình như sẽ đến với Ta.
  Nước Việt ta tưởng chừng thống nhất.
  Không ngờ khốn khổ lại xẫy ra.
  Dân đất Bắc rơi vào cảnh đói.

  Thời ấy Hồ-hữu-Tường có viết.
  Về cảnh đói dân Bắc Việt ta.
  Với câu văn ngắn gọn lạ thường.
  Hai chữ liền diển được câu văn.
  Tựa như ông không còn hơi nói.
  Không còn sức để thốt nên lời.
   Như dân ta đang trong cơn đói.
   Trong văn chương ít ai viết được.
  Mãi đến sau có cuộc quyên vàng.
  Không cứu đói, nhưng cho kháng-chiến.
  Buồn cười thay cảnh đời ngang ngược.
  Dân đói mặc, dân không ai ngó.
  Cùng quân Tàu nhìn ngó mặt nhau.
  Cứ mặc tình hồ hởi đấu tranh.
  Dân ta vẩn trong cơn đói khổ.
  Trong tình đời bạc bẻo như vôi.

  Nhật đến Việt-Nam chỉ vài tháng.*
  Khi Nhật đi để lại tang thương.
  Ở Hà-Nội Hải-Phòng khắp phố.
  Dân đói nằm la liệt cùng đường.
  Hằng ngày đều có người không ăn.
  Có hơn 2 triệu người chết đói. **
  Có ai còn nhớ những cảnh này.
  Cứ nghỉ rằng nó đã qua đi.
  Không thấy mẹ Việt-Nam đang khóc.
  Triền miên trong những tháng ngày dài.
  Không có cách giải thích vì sao.
  Với đứa con cùng chung một mẹ.
  Sao đánh nhau không chút nương tình.
  Cứ gào thét đua nhau mà đánh.
  Có khó khăn thì cầu ngoại quốc.
  Không tự mình giải quyết lẩn nhau.
  Hở nói ra là vì đân tộc.
  Nhưng thực tình đều chỉ vì mình.
  Không bào giờ chịu nhận mình sai.
  Cứ luôn mồm cho mình là đúng.
  Rồi cứ thế cải nhau không nghĩ.
  Đời dân khổ không có thái-bình.
  Khiến cho dân cứ mãi đấu tranh.
  Tạo mối thù càng thêm sâu đậm.
  Để người ngoài dễ bề xách động.
  Mà chính mình không hiểu nguyên do.
  Cứ như thế kéo dài năm tháng.
  Thật đau lòng cho nước Việt-Nam.
  Chưa có ngày thật sự hòa-bình.
  Cho dân tộc Vìệt-Nam được hưởng.
  Ngày thanh-bình là một ước mơ.
  Của dân-tộc Việt-Nam anh-hùng.
    LKC . Ngày 17-03-2012
 
 TB:
 *Từ tháng 3-1945 đến tháng 8-1945
 ** Cảnh đói năm 1945,vì người Nhật dùng lúa mạ
 đồng bằng Bắc-Việt để làm nhiên liệu chạy đầu
 máy xe lữa.
 

No comments:

Post a Comment