Monday, June 5, 2017

Biển Mây ngày nào . Hoài hương

 Biển Mây ngày nào.
       
 Nước ta có lắm đường đèo.
 Đèo là đường dốc ngoặc nghèo chắc chua..
 Ninh-Hòa Bánh-Ít chẳng mua.
 Tên đèo hơi dóc chẳng thua đường bằng
 Ru-Rì Rọ-Tượng rõ chăng.
 Quanh co uống khúc đường băng Nha-Thành.
 Tới đèo Cả qua Đại-Lãnh.
 Tuy-Hòa ngoài nớ cớm chành bắp rang.
 Mãi đi ra khỏi Tuy-An.
 Nhìn đông ta thấy chứa chang biển trời.
 Qua nhanh thêm mấy cảnh đồi.
 Cù-Mông gạch nối Sông-Cầu Qui-Nhơn.
 Đâu là đường dốc thiệt hơn.
 Lướt ra Đà-Nẳng tới chân Huế thành.
 Đường cao dốc cản lanh quanh.
 Hải-Vân uốn khúc lằn ranh giữa đường.
 Tên đèo đọc vẩn đễ thương.
 Chữ Ta quên gọi,thẳng thừng tiếng Hoa.
 Nói lên ý nghĩa qua loa.
 Mây thường bao phủ núi non hằng ngày.
 Cảnh đèo thật đẹp lâu nay.
 Đường đi quanh quẩn rỏ trong hiểm nghèo.
 Theo trong cái ý tên đèo.
 Thì người không chữ chẳng lèo tên chi.
 Gọi chỉ cũng thế thôi thì.
 Cứ mang tên đó có gì hại ai.
 Ta đây nghĩ đến tương lai.
 Thành công hay bại chẳng hai trong cùng.
 Chuyện đèo tỏ rõ thiệt chung.
 Nên dân thời đó gọi cùng Đèo Mây.
 Thế gian đặt bút ra tay.
 Viết lên hai chữ Biển-Mây rõ ràng.
 Chữ Nôm rành rẻ chỉnh trang.
 Đọc theo tiếng Hán âm rằng Hải-Vân.
 Chữ rằng biển phủ mây vần.
 Đèo cao hun hút biển ngàn toàn mây.
 Tiếng Nôm phải đọc Biển-Mây.
 Là vùng biển rộng chân mây lững trời.
 Đèo Mây tên gọi người đời.
 Biển Mây chữ viết vào thời Nhân-Tông.(1)
 Nhà Trần vua lúc vào Trong.
 Qua đèo du lãm núi non Chiêm-Thành.
 Hải-Vân tiếng gọi trong thanh.
 Âm vang trí thức ngọn ngành Hậu-Lê. (2)
 Thánh-Tông vốn sẳn nhà thơ.
 Ngọc ngôn đột xuất chữ đề lên ngay.
 Hướng về xứ Huế chân mây.
 Hải-Vân-Quan chính  ngỏ xoay Thuận thành.
 Hướng về Đà-Nẳng thênh thang.
 Thiên-Hạ Đệ-Nhất Hùng-quan ra đời.
 Mãi sau Minh-Mạng Nguyễn thời.  (3)
 Chữ vàng mới được khắc lời bia xanh.
 Từ đây truyền tới thời nây
 Hải-Vân được thế Biển-Mây ngày nào.
 Lòng người vẩn nhớ câu chào.
 Biển Mây vương vấn,tình rào quê-hương.
 Dân ta vẩn cứ mến thương.
 Mây trời tựa biển nhớ thời đánh Nguyên.
 Ba lần đuổi giặc chính chuyên.
 Vang danh minh chủ đời truyền thiên thu.(4)
 Nước ta qua cảnh diệt thù.
 Người chung một nước được chu toàn nhiều.
 Mộng lành chỉ ước bấy nhiêu.
 Sao cho đất nước được nhiều yên vui..
 
 Được-Lời (LKC) . 
Ngày 09-04-2013
 
 1.-Sau khi đại thắng quân Nguyên,tình hình nước nhà được yên ổn,vua Trần-
nhân-tông đi du lịch sang Chiêm-Thành,vậy chính Trần-nhân-tông là người đầu tiên qua đèo Mây. Khi trở về nước Nhân-tông có ý muốn gả Huyền-Trân công chúa cho  Chế-Mân vua nước  Chiêm-Thành,vua lúc này là Trần-anh-Tông đồng ý với vua cha,khi Chế-Mân chịu dâng 2 châu châu Ô và châu Rí cầu xin cưới Huyền-Trân công-chúa.
  2.-Vua Lê-thánh-tông, năm canh dần (1741),dừng chận tại đèo Mây,ông bèn lưu lại mấy chữ HẢI-VÂN-QUAN là cửa hướng về Thừa-Thiên và 6 chữ kia là THIÊN-HẠ ĐỆ-NHẤT HÙNG-QUAN là cửa hướng về Đà-Nẳng,vì lý lẽ này nên tôi nghỉ khi Lê-thánh-tông dừng chân lại trên đèo,trên đèo có sẳn 2 chữ Hán đọc theo âm Hán ngữ đó là Hải-Vân,nếu đọc theo chữ Nôm ta đó là Biển-Mây.Vì chữ Nôm ta viết giống như chữ Tàu,chỉ người có học qua mới biết đọc.
  3.-Thời Minh-Mạng(1821).
  4.-Lời di chúc của vua Trần-nhân-Tông (1258-1308).
 Các ngươi chớ quên chính nước lớn mới làm những điều bậy bạ và trái đạo lý,vì cho rằng mình có cái quyền nói một đường làm một nẻo.Cho nên cái họa lâu đời của ta là nước Tàu,chớ coi thường chuyện vụn vặt xẩy ra trên biển-ải,các việc trên khiến ta cần nghĩ đến các việc khác lớn hơn.Tức là họ không tôn trọng biên giới quy ước,cứ luôn luôn đặt ra những cái cớ để tranh chấp,không thôn tính ta được thì gậm nhấm ta,họ gậm nhấm đất đai ta lâu dần biến giang-sơn ta từ cái tổ chim đại bàng thành cái tổ chim chích.Vậy các ngươi phải nhớ lời ta dặn,"Một tấc đất tiền nhân để lại cũng không được để lọt vào tay của quân thù".Ta cũng để lời nhắn nhủ này như một lời di chúc cho muôn đời con cháu sau này".LKC
                  
           Hoài hương
 Hận nước mất đau lòng bỏ quốc.
 Vượt trùng dương bao cảnh đau thương.
 Trên nửa triệu người nằm đáy biển.
 Cả ngàn người hải-tặc hiếp dâm.
 Biết lòng đau nhưng nào nói được.
 Chỉ ngậm ngùi lệ rớt ôm sầu.
 Bao cay đắng gôm lòng hận uất.
 Bởi vì ai gây cảnh tang thương.
 Quê hương cách biệt hơn ngàn dậm.
 Lòng chạnh lòng nổi niềm trông nhớ.
 Mong ngày về trở lại quê hương.
 Chung góp sức xây nhà Tổ-quốc.
    
     LKC 
 
Ngày 19-5-2012

No comments:

Post a Comment