Friday, April 19, 2013

Chất Việt

Chất Việt
Khi bắt đầu viết bài này tôi có tham khỏa ý kiến của thầy tôi,Ông có cân nhắc đây là vấn đề nhạy cảm trong quần chúng,nhất là nói về người Việt,vì tôi đã dùng chữ "Chất Việt" để thay thế  nhóm chữ "Tính của người Việt".Tôi không có ý "sỉ nhục" đến ai cả,vì tôi nhận thấy 2 cụm từ này có ý nghĩa khác nhau,"chất Việt" là đặc tính không thay đổi trong mổi con người Việt-Nam,có ảnh hưởng nhiều về "chuyện chôn nhau cắt rún",có mối liên hệ chặc chẽ với núi sông Việt-Nam,còn "Tính của người Việt" thì chịu ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống,cuộc sống giàu nghèo,có học hay không có học,hoàng cảnh gia đình v..v..Ngày nay lại còn thêm sự khác biệt tính của nhiều dân tộc trên thế giới,như vậy ta thấy "Tính của người Việt" có  sự thay đổi nhưng cái "Chất Việt" thì bất biến.
Như ta thấy có nhiều bài viết  "Người Việt xấu xí" hoặc "Người Việt hèn hạ",thì lại có nhiều người thích nghe,thích đọc,thật ra trong bài người viết chỉ nói lên một vài thành phần xấu trong xã hội Việt-Nam,thế mà lại dùng cái từ bao quát cả một dân tộc,điều này cho ta thấy "cá tính" không thực tế của người Việt,còn người ngoại quốc nhận xét người việt thường qua cách ăn uống trong các nhà hàng buffet và đặc biệt nhất là món bán thịt chó tại Việt-Nam ngày nay,nên có những bài viết kết luận:"Người Việt không có tình thương với con vật thân nhất ở trong nhà",họ chống đối và bài bác không đến thăm nước Việt-Nam nữa,việc ăn thịt chó là cái "Tính của người Việt",chứ không phải là cái "Chất Việt" sẳn có trong con người,trên thực tế ta biết người Việt mình rất yêu thương chó mèo,vẩn coi chó mèo như là người bạn trong nhà,nhưng sau này bị những tên vô lại,vì mưu sống bản thân,bắt trộm chó làm món ăn nhậu,gây cảm khoái cho những kẻ có "tính" thích ăn chơi,rồi bị lôi cuốn trong cái "chất lơ là" sẳn có trong mọi người Việt-Nam,vô tình cho người ngoại quốc thấy "Người Việt bao dung trộm cướp",vì ai cũng biết thịt chó bán ngoài chợ toàn là chó bắt trộm,nhưng có luật pháp nào ngăn cấm đâu?Cũng bởi "Chất lơ là"mà sinh ra chính quyền tham nhũng,rồi dần dần trở thành một hệ thống tham nhũng day chuyền trong hàng công an,chứa chấp những côn đồ cướp vặt,gây hại cho dân.
Dưới đây là bài nhận định mang tính khách quan hơn tôi xin chép lại:
Theo Viện nghiên cứu xã hội học Hoa Kỳ thì người Việt có 10 tính chất cơ bản sau:
1. Cần cù lao động song dễ thỏa mãn nên tâm lý hưởng thụ còn nặng.
2. Thông minh, sáng tạo, song chỉ có tính chất đối phó với các khó khăn trước mắt, thiếu tầm tư duy dài hạn và khả năng biện luận chủ động.
3. Khéo léo, song không duy trì đến cùng (ít quan tâm đến sự hoàn thiện cuối cùng của sản phẩm).
4. Vừa thực tế, vừa mơ mộng, song lại không có ý thức nâng lên thành lý luận.
5. Ham học hỏi, hiểu nhanh, song ít khi học “đến đầu đến đuôi” nên kiến thức không hệ thống, mất cơ bản. Ngoài ra, người Việt ít khi học tập vì đam mê kiến thức (nhỏ thì học vì gia đình, lớn lên học vì sĩ diện, vì kiếm công ăn việc làm).
6. Cời mở và hiếu khách, song không bền.
7. Tiết kiệm, song nhiều khi hoang phí vì những mục tiêu vô bổ (sĩ diện, khoe khoang).
8. Có tinh thần đoàn kết, tương thân, tương ái, song hầu như chỉ trong những hoàn cảnh khó khăn, bần hàn, còn trong điều kiện sống tốt hơn, giàu có hơn thì tinh thần này rất hiếm thấy.
9. Yêu hòa bình, nhẫn nhịn, song nhiều khi lại hiếu thắng vì những lý do tự ái, lặt vặt, để tiểu tiết làm hỏng đại cuộc (ham cái lợi gần mà quên việc lớn).
10. Thích tụ tập, nhưng lại thiếu tính liên kết để tạo ra sức mạnh (cùng một việc,một người làm thì tốt,hai người làm thì kém,3 người làm thì hỏng). 
Qua bài nhận định trên ta thấy người Việt chỉ có tính cách thích ứng hoàn cảnh trước mắt,dễ thỏa mãn cuộc sống,nên ít nghĩ tới những chuyện tương lai,vì tương lai của họ chỉ vỏn vẹn một đời người,đó là một trăm năm,nói nôm na theo tính người dễ thỏa mãn là:
Nhân sinh ba vạn sáu nghìn ngày.
Đời là chỉ thế bằng ấy tuổi.
Miệt mài chi lắm cũng buông suôi.
Màn chi thế thái với nhân tình.
Thôi đành ta được gì ta lấy.
Thế mới yên vui cảnh đời mình.
Cảnh đời yên ổn mới là vui.
Nhàn sống an vui mới thực đời.
Nói tóm lại tính cần cù,nhẩn nại,chất phát,khéo léo,thông minh,thích hòa bình là bản chất thật của dân tộc Việt,tôi xin gọi đây là "chất Việt".Còn đoàn kết tương thân tương ái,chỉ là chuyện qua đường,có tình cách xã giao,để thích hợp với đời sống được yên ổn,bởi lý do thực tế là cuộc sống có ảnh hưởng đến quan niệm hưởng nhàn,nên sinh ra lớp người ích kỷ,khi thành công rồi thì quên hẳn bạn bè mà chỉ biết hưởng thụ,ý thức về quê hương đất nước thật xa vời,bởi thế khi có người nói đến chuyện quốc gia thì không cần suy nghĩ,lơ là,chấp nhận hồ đồ rồi trở thành tay sai mà không hề biết,rốt cuộc gây lên tang thương cho dân tộc.
Như nói ở trên "Chất Việt" là bản tính tự nhiên của dân tộc Việt,các bạn cũng có thể hiểu "Việt" ở đây còn có nghĩa là hơn hẳn người ta một chút,vì những đặc tính "Cần cù,nhẩn nại,chất phát,khéo léo,dân tộc nào cũng có,không phải chỉ riêng cho dân tộc Việt,nhưng người Việt thì có hơn một chút,vấn đề "Thông minh" và "Thích hòa bình" thì có phần đặc biệt hơn.Để rõ thêm vấn đề này ta cần nên biết người như thế nào mới gọi là "thông minh":Là người tiếp nhận kiến thức nhanh,phân biệt thiện ác rõ ràng,có tinh thần sáng tạo,biết cách chinh phục và biết hòa đồng với người khác,những tính này người Việt đều làm được.Về tính thông minh ta nhận thấy có 3 nhóm rõ ràng,đó là "thông minh ngu","thông minh đần độn" và "thông minh khôn",chính 3 loại thông minh này gây hại cho tập thể,còn loại "thông minh tuần túy" khó người biết được,ích kỷ không nhiệt tình trong cuộc sống "3 vạn 6 nghìn ngày",gần như bị đào thải.
1.-Loại "thông minh ngu" là biết sai mà vẩn cứ làm,biết làm mà thất bại thì hại đến bản thân nhưng vẩn cứ làm,đó là những tên bán nước,tay sai ngoại bang,những côn đồ có hệ thống và tổ chức.
2.-Loại "thông minh đần độn",có 3 loại:
a.-Loại người hay cố chấp,cứ cho việc của mình là đúng còn người khác là sai,rồi sinh ra tranh chấp mà mưu tìm cách hại người.
b.-Không bài kích kẻ khác,lúc nào cũng nghĩ mình đúng mà không thấy khuyết điểm của mình,rồi cứ thế mà làm,để lại nhiều rắc rối cho thế hệ sau này.
c.-Biết làm là sẽ có hại cho mình mà vẩn cứ làm,rất dễ bị người ta lợi dụng,vì không có tổ chức,bởi tính hăng say.
3.-Loại"thông minh khôn",là loại người ai làm mặc ai,không cần biết đến,hay thì khen,xấu thì phê bình nhưng không đã phá,có phong cách lảnh đạo,chỉ có khuyết điểm là thờ ơ không nhiệt tình.Cho nên ta thấy trong câu 2 nhận xét của Viện nghiên cứu xã hội học Hoa-Kỳ ở trên nói:"Sự thông minh sáng tạo chỉ có tính cách thích nghi với cuộc sống,không có khả năng biện luận chủ động".Chẳng hạn với bài nhận định trên chỉ đọc qua rồi kết luận "Viện nghiên cứu xã hội Mỹ nhận xét chính xác",có thực là đúng không?Họ không cần biết.Như câu 9 nói:"yêu hòa bình,nhẩn nhịn,nhưng vì háo thắng,tự ái lặt vặt mà hư cả đại sự",2 chữ "hòa bình" ở đây gần như cái nghĩa "thủ đoạn",tôi biết Viện khoa học Mỹ không có ý này,nên tôi chỉ nói họ chưa hiểu nhiều về người Việt.Người Mỹ làm sao hiểu được bản tính "hòa bình" của dân tộc Việt-Nam chứ?vì người Việt ngày nay "hòa bình" chỉ là giấc mơ bởi cuộc chiến  triền miên trên đất nước,người Việt chỉ biết mình là dân tộc "anh hùng",một ý niệm của "chiến tranh".Muốn rõ hơn về tính "hòa bình" của dân tộc Việt,ta cần nhìn lại lịch sử,vì sự "hòa bình" này gắn liền với sự "thông minh" của dân tộc Việt,qua sự nhận xét 2 quyển sử dưới đây: 
*Quyển An-Nam chí lược (1335) viết:
Từ xưa nước An-Nam giao thông với Trung-Hoa,thời vua Chuyên-húc phía bắc đi tới U-lăng,phía nam đi tới Giao-chỉ,thời vua Nghiêu (2333tcn-2233tcn) sai Huy-Hòa qua đất Nam-giao,thời vua Thuấn(2233tcn-2183tcn)sai Vũ qua Nam-yên-vỗ Giao-chỉ,qua thời Tây-Chu (1111tcn-770tcn )đời Chu-thành-Vương (1115tcn-1079tcn),họ Việt-thường có 9 lần qua sứ,năm tân mẹo 1109tcn sứ nước Việt-thường từ đất Cữu-châu,ở phía nam Giao-chỉ đến gặp Chu-Công (sứ thần kỳ này ta đoán được đó là Sùng-Lãm,sau này là Lạc-long-Quân).
*Quyển Đại-Việt sử-ký (1377-1388) viết :
Hoàng-đế dựng lên muôn nước,thấy Giao-châu xa ngoài cỏi Bách-Việt,không thể thông thuộc được,bèn phân giới hạn ở gốc Tây-nam,15 bộ-lạc thuộc Giao-Chỉ Châu không đề cập đến trong thiên Vũ-cống (2205tcn-2197tcn),đây là thời gian trị thủy của vua Vũ,ông lên ngôi vua năm 2183tcn),định ra phép cống 9 châu chép lại địa thế và sản vật trong vùng,khi Ông đi trị thủy trong thời vua Thuấn,là quyển địa-lý được Nguyễn-Trãi chính tay chép lại có tựa "An-Nam Vũ-Cống".
Qua 2 quyển sử trên ta thấy:15 bộ lạc trong thời Lạc-long-Quân xa ngoài cỏi Bách-Việt(vùng Quảng-đông,Quảng-tây,Vân-nam..bên Tàu),tức chỉ nằm trong vùng Giao-chỉ-châu,Ông đã lập nước Văn-Lang gần thời Tây-Chu bên Tàu,thế mà ông Trần-trọng-Kim cố gắng chứng minh năm nhâm-tuất 2879tcn,trước thời Hòang-Đế(2698TCN) bên Tàu 18I năm(vì trong sử ghi họ Hồng-Bàng(năm nhâm-tuất đến năm qúy mảo),nên khi ghi qua lịch tây ông Trần-trọng-Kim viết:nhâm-tuất 2879tcn đến qúy-mảo 258tcn,sự nhầm lẩn này tạo cho người Việt ngày nay có sự nhận xét không thực tế về thời cuộc,rồi nẩy sinh lầm lẩn về bản tính "thông minh" và "hòa bình của dân tộc Việt-Nam,nếu ông Trần-trọng-Kim có nghiên cứu qua quyển "An-Nam chí lược" thì tôi nghĩ sẽ không có sai lầm này(vì trong sử của ông viết:quyển Đại-Việt sử-ký là quyển sử đầu tiên,Thục-Phán không là người Ba-Thục),nếu ông có đọc qua quyển "An-Nam chí lược thì tôi chắc chắn Ông sẽ ghi họ Hồng-Bàng (nhâm-tuất 1079tcn đến qúy mảo 258tcn),vì năm 1079tcn là năm Chu-thành-Vương Tây-Hán mất và cũng là năm Lạc-long-Quân băng hà,chính năm 1079tcn này mới bắt đầu 18 đời vua Hùng-Vương và họ Hồng-Bàng.Từ năm này nước Văn-Lang có luật "Người làm vua gọi Hùng-Vương họ Hồng-Bàng,cho nên tôi nói họ Hồng-Bàng là đặc ân của Lạc-long-Quân dành cho người làm vua mà thôi,còn tất cả những người con khác vẩn mang họ mẹ,vi Văn-Lang theo mẩu hệ.Đặt gắn họ "Hồng-Bàng dành riêng cho nhà vua là sự "thông minh" tuyệt đỉnh của Lạc-long-Quân,sự kiện này giải quyết được sự ganh tị của các hoàng hậu(vì vua cũng không mang họ cha như các xã hội mẩu hệ khác như Chiêm-Thành),cũng vì chính họ Hồng-Bàng này mà có việc bà Âu-Cơ dẩn 50 con lên núi (vùng núi của Bách-Việt),còn Lạc-long-Quân dẩn 50 con xuống biển (vùng đồng bằng Lạc-Việt),vì cuộc hôn nhân giữa bà Âu cơ (con của Đế-Lai) với Lạc-long-Quân (anh em chú bác với Đế-Lai,nếu theo phụ hệ bên Tàu thì Lạc-long-Quân vẩn là họ Đế,chứ không phải họ Sùng),cuộc hôn nhân này là âm mưu của Đế-Minh muốn sau này vùng Lạc-Việt trở thành vùng đất của họ Đế (tại sao người viết sử Việt không thấy vấn đề này chứ?Vì bất bình nên tôi gọi đây là "thông minh đần độn").Chính vì Âu-Cơ nghe lời Đế-Lai(vì hiếu),nên tình vợ chồng phải chia ly cách biệt,để giữ "hòa khí" 2 bên,nên có sự phân chia vợ chồng,tính "hòa bình"của dân tộc Việt thể hiện ở chổ này,nào ai thấy được?Nên Lạc long-Quân chỉ làm vua vùng Lạc-Việt,còn vùng Bách-Việt giao cho bà Âu-Cơ trở về giòng họ Đế,đồng thời Ông cũng nhận rõ được tại sao Trung-Quốc lưôn luôn có chiến tranh,họ chiến tranh cũng vì cái danh "xưng vương,xưng đế",nên khi Ông làm vua chỉ xưng mình là "quân" Lạc-long-Quân,cũng bởi sự "thông minh" và phân chia "hòa bình" này mà nước Văn-Lang không bị lôi cuốn trong việc tranh quyền ở thời Xuân-Thu Chiến-Quốc của nhà Đông-Chu.Nước Văn-Lang được yên ổn và thái bình trong suốt 18 đời vua Hùng-Vương là nhờ ở sự "thông minh" và tính "ôn hòa"của Lạc-long-Quân vậy.
Nhưng cũng vì chính dân tộc Việt có sẳn cái tinh thần "hòa bình" mà không nhận thức được kẻ xâm lược mình như Thục-Phán An-dương-Vương(258tcn-207tcn,51 năm),Nhà Triệu bắt đầu Triệu-Đà đến Triệu-vệ-Vương(207tcn-111tcn,96 năm),vì họ là những người Đông-Chu có ảnh hưởng trong cuộc chiến tranh quyền của Trung-Quốc,vì họ có phong tục riêng,theo phụ hệ,họ nhờ hưởng cảnh thái bình của dân Lạc-Việt mà hòa đồng sống chung,rồi ta lầm tưởng họ là cùng nguồn gốc một dân tộc.Hình thức này Trung-Quốc ngày nay đang áp dụng để đồng hóa nước Việt-Nam thành một tỉnh tự trị,nhưng Trung-Quốc đã lộ cái đuôi xâm lược tại ngoài Biển-Đông,dân tộc Trung-Quốc là dân tộc ưa câm thù,thù từ giòng họ,thù từ dân tộc quốc gia,nên Trung-Quốc luôn luôn có chiến tranh và dân tộc luôn luôn bị bốc lột,còn dân tộc Việt-Nam là dân tộc trọng "hòa bình",còn chiến tranh chỉ là cứu cánh của "hòa bình đất Việt",nói vậy thì chắc có người hỏi về việc "Việt-Nam đã diệt nước Chiêm-Thành và chiếm vùng Thủy Chân-Lạp thì sao?Có phải là xâm lăng không?",mới nhìn vào thì ta thấy đúng,và càng đúng hơn nữa sử Việt nói:"Việt-Nam chiếm đất Chiêm-Thành và vùng Thủy Chân-Lạp",chính từ chổ này tôi mới có lời không nhỏ nhặn với người viết sử,vì họ chưa hiểu được tình tiết trong cuộc chiến tranh "Việt-Nam và Chiêm-Thành".Trong thời Việt-Nam bị Trung-Quốc đô hộ,Chiêm-Thành là nước hùng mạnh ở phía Nam,thường hay sang đánh phá,cướp bóc,hà hiếp dân Việt,thì bị quân Tàu đánh đuổi.Sau thời kỳ Việt-Nam độc lập,họ cũng thường hay đem quân sang quáy nhiễu,vào thời nhà Trần có lần quân Chiêm Thành bao vay quyết chiếm Thăng-Long thành.Vào thời Trần-anh-Tông vua Chiêm-Thành Chế-Mân xin cưới Huyền-Trân công chúa với lễ vật là Châu-Ô,Châu-Lý thuộc về Việt-Nam,chính lý do này mà quân Chiêm khi thấy Việt-Nam có loạn,tưởng rằng thời cơ thích hợp rồi đem quân sang đánh,nhưng lần nào cũng thua,bởi thế đất đai từ từ thuộc dần về Việt-Nam (không lý đã đánh thắng rồi lại trả đất về Chiêm-Thành),Việt-Nam chiến tranh là để bảo vệ "hòa bình" mà vô tình làm rộng thêm đất đai,chứ không phải chiến tranh xâm lược để chiếm đất Chiêm-Thành,nước Chiêm-Thành mất vào thời chúa Nguyễn,thời kỳ Trịnh-Nguyễn phân tranh,từ thời điểm này đất nước Việt từ từ nới rông đến vùng Thủy Chân-Lạp(vì vùng này là vùng hoang dã không có người ở),người Việt cần cù lao tác đào sông đắp bờ tạo thành vùng canh tác phi nhiêu,sách sử có chép rằng giòng họ Mạc-Cữu góp công rất nhiều,họ đã đem đảo Phú-Quốc và vùng biển Hà-Tiên thần phục vua Minh-Mạng vì quân Xiêm-La thường sang quáy nhiễu,điều này đủ để nói lên tính chất hòa bình của dân tộc Việt-Nam,bởi thế tôi nhận thấy câu 9 của Viện nghiên cứu khoa học Mỹ nhận định không chính xác,nghĩa gì với câu "yêu hòa bình,nhẩn nhịn,lại hiếu chiến và tự ái",thế mà cũng có người khen là người Mỹ hiểu biết nhiều về người Việt-Nam.
Mĩa mai thật thông minh lơ là.
Ngàn năm hơn mang đời hận quốc.
Được-Lời (LKC) Ngày 18-04-2013

No comments:

Post a Comment